Mang trên người thương tật 2/4, với một phần chân để lại chiến trường, nhưng thương binh Nguyễn Việt Hải (sinh năm 1962, ngụ Ấp 2, xã Tân Thành) vẫn không ngừng nỗ lực lao động vượt khó thoát nghèo.
Thương binh Nguyễn Việt Hải, sinh ra trong một gia đình có 11 anh em. Nghèo khó cứ bủa vây, năm 1985, ông tham gia nghĩa vụ quân sự, tại Sư đoàn 869 Sóc Trăng, rồi được nhận nhiệm vụ hậu cần, sản xuất tại chiến trường Camphuchia. Tuy không trực tiếp cầm súng chiến đấu nhưng những khắt nghiệt, khó khăn của người lính ông đều nếm trải. Đến tháng 10/1988, trong 1 lần cùng đồng đội hành quân, do dẫm phải mìn, người lính Nguyễn Việt Hải phải chấp nhận hy sinh 1 phần chân để bảo toàn mạng sống. Ông được trở về nước để tiếp tục điều trị. Đến năm 1989 ông phục viên trở về quê nhà.
Về quê hương, cuộc sống nghèo khó cộng thêm bệnh tật của cha già nên đất đai cũng lần lượt ra đi. Người lính Nguyễn Việt Hải rời quê (Bạc Liêu), quyết tâm thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn nghèo khó. Ông đến Cà Mau rồi bén duyên cùng bà Nguyễn Thị Nương xây dựng mái ấm gia đình. Mất 1/3 chân phải, với tỷ lệ thương tật 61% nên cuộc mưu sinh của vợ chồng ông cũng chẳng dễ dàng gì.
Ông Nguyễn Việt Hải cắt mồi cho cá bống tượng.
Ông Nguyễn Việt Hải, kể lại: Trước đây, tôi sống bằng nghề đan xịa, nia nhưng lâu dần tay bị cắt, thấy vậy vợ chồng bàn nhau chuyển qua nghề mua bán dưới ghe. Ban đầu đi bán muối, nhưng do mang vác nặng nề, một chân không thể đảm đương nổi. Vợ chồng chuyển sang mua bán rau củ quả, mua bán than. Lấy rau củ từ TP Cà Mau chở xuống Rạch Gốc bán rồi chở than về Cà Mau bán lại. Do ghe nhỏ phải qua sông Năm Căn, nước chảy xiếc, thấy nguy hiểm quá nên vợ, chồng tôi bán ghe lên bờ.
Không đầu hàng trước khó khăn, vất vả, được cha, mẹ vợ cho 10 công ruộng tại Ấp 2, xã Tân Thành nhưng toàn năng bột, canh tác lúa kém hiệu quả. Bằng nghị lực vượt khó, ông đào ao, bao dí đất, đắp bờ, làm cỏ, dọn năng, cày ải, trục bùn. Đất không phụ lòng người, cây lúa cũng từ từ bén rễ phát triển xanh tốt. Không chỉ canh tác trên mảnh ruộng của mình, để có thêm nguồn thu nhập ông còn nhận cắt lúa mướn, đào đất mướn cho người dân quanh vùng.
Cuộc sống dần ổn định, có tích lũy, ông mua thêm 4 công đất rồi lên liếp, đắp nền nhà, đào ao nuôi cá, trồng cây ăn trái, rau màu. Năm 2006, cùng với sự hỗ trợ của Nhà nước ông cất được căn nhà kiên cố. Quanh mảnh vườn, không chỗ nào ông để đất trống. Ông trồng rau màu quanh năm, vừa phục vụ cho bữa cơm hàng ngày, vừa có thêm khoản thu nhập phụ. Từ hộ khó khăn, giờ đây, thu nhập mỗi năm của gia đình ông gần trăm triệu đồng từ nuôi tôm, cua, cá bống tượng.
Ông tâm niệm: Là người lính Cụ Hồ mình phải khắc ghi lời Bác dạy “Thương binh tàn nhưng không phế ”, phải tích cực lao động, vượt khó. Ông cha ta, đồng đội ta đã không tiếc máu xương để chiến đấu đem lại hòa bình thì mình phải biết sống sao cho xứng đáng, để không phải hổ thẹn với mọi người.
Ông Nguyễn Việt Hải (bên phải) trao đổi kinh nghiệm sản xuất cùng đồng đội.
Điều đáng trân quý đối với người thương binh Nguyễn Việt Hải là không dựa dẫm vào số tiền được Nhà nước hỗ trợ. Suốt 16 năm từ khi lập gia đình, phần hỗ trợ đó ông giành hết để báo hiếu cho cha, mẹ ở quê nhà. Bản thân ông tích cực lao động, không ngại gian khó, khổ cực để lo cho vợ, con có cuộc sống ấm no.
Ông Nguyễn Văn Lem, Chủ tịch Hội Cựu chiến binh xã Tân Thành nhận xét: “Ông Nguyễn Việt Hải là tấm gương sáng về lao động và nghị lực vượt khó vươn lên. Dù bị thương tật nhưng những việc ông làm không thua ai. Từ việc nỗ lực phát triển kinh tế đến việc đối nhân, xử thế. Ông luôn tích cực, xông xáo chấp hành tốt các quy định của địa phương. Đặc biệt là luôn quan tâm đến những đồng chí, đồng đội có hoàn cảnh khó khăn, thường xuyên hỗ trợ, giúp đỡ khi cần.”